Thứ Hai, 27 tháng 8, 2007

SỰ SỐNG

Ước gì muông thú, cỏ cây nghe được tiếng người. Để con người biết thương quý thiên nhiên như thương quý bản thân mình. Để con người biết sợ. Bởi tính ba hoa, kiêu ngạo và sự thông minh buồn cười, họ chỉ nghe được tiếng nói của chính họ, bằng những lời lẽ thô thiển cộc cằn. Họ có biết gì đến tiếng hót véo von của các loài chim chim và hương thơm, sắc màu của triệu bông hoa từ đất sinh ra. Họ có biết gì đến tiếng trở mình của cây lá đêm đêm và tiếng gió hú rợn người tràn qua cánh rừng chết trắng. Họ có biết gì đến hơi thở cầu cứu tuyệt vọng của những cánh đồng lũ lụt ở vùng đất cuối cùng này. Họ có biết gì...

Hỡi thiên nhiên muôn loài, hãy học cách như người, để biết được lòng dạ của loài động vật đẹp nhất và cũng đáng sợ nhất trần gian.

Không có nhận xét nào: