Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2008

CON ĐƯỜNG

Khúc xạ nắng khúc xạ lòng năm tháng bâng khuâng
ký ức chiến tranh như thuốc độc ngấm sâu lòng đất
di chứng vô chừng
khập khiểng con đường quen lạ

Đã đến lúc không thể nào khác được
những điều bình thường không hề khoan nhượng
hiển nhiên như đất như hoa như cỏ

bằng sự thành thạo lối đi của ngày hôm qua
nghe ầm ào phía biển
thời tiết thất thường
vận động viên điền kinh say nồng lơ đãng
bi kịch bắt đầu từ lỗi nhịp trái tim

he hé cửa nhìn, ngơ ngác
ngại bụi, sợ kẻ lạ lẽn vào biến mình thành quỷ
hoang mạc qua hồn ốc đảo lẻ loi

Thế là cái gì thuộc về con người làm sao cưỡng được
dìu dịu trời xanh
dưới cánh bay dập dìu mây trắng
rừng vặn mình lá úa lao xao
lung linh biết mấy nỗi niềm
hồng hạc lượn phập phồng châu thổ

bạn bè khắp nẻo hành tinh
trải thảm gọi mời lòng tốt
mỉm cười phép lạ cầm tay

sông Đà, Trị An cuộn dòng trắng xóa
đường điện Trường Sơn xương sống nước non này
chàng trai quê xưa chợt tỉnh
rụt rè bước ra cánh đồng lầy lội
chọn giống cho vườn cây ăn trái
gặp tài năng lẩn khuất giữa vô cùng

triệu bàn chân một nắng hai sương
hạt gạo xao lòng mặn đắng
trẻ em đến trường đò dọc đò ngang
câu vọng cổ đêm dài thao thức

Nhọc nhằn dặm đường phía trước
ai trải thảm mời ai trong cuộc tử sinh này
ai trải thảm mời ai mồ hôi nước mắt
ký ức chiến tranh theo sóng chập chờn
con đường dằng dặc nghĩa trang
lô nhô những ngôi mộ vô danh cỏ lau phơ phất
đàn bướm vờn quanh ai biết điều gì...
20.9.2008