Thứ Năm, 27 tháng 9, 2007

ĐẾM HẠC

Ngày xưa
gặp hạc ở đình
những con hạc bằng gỗ cao cao thanh thoát
cứ ngỡ hạc cõi tiên
lượn bay trong thần thoại

Đằng đẵng chiến tranh
nhà hoang
đồng hoang
màu xanh cũng thành tóc tang thảm họa
ký ức chập chờn
cánh hạc như sương

Hòa bình quý hơn mọi báu vật trên đời
dòng nước cũng mát hơn
ngọn gió cũng thơm hơn
đã gặp cõi tiên ngay chính quê nhà
hạc nghiêng cánh bồng bềnh châu thổ
những con hạc bằng xương bằng thịt
xao xuyến bìh minh

Vậy mà
từng năm rồi từng năm
chừng như con người
quên dần loài chim đại phúc
xa ngút chân trời
những cánh hạc buồn chấp chới bay đi
ôi chim hạc bay đi
rồi chim hạc có bay về?

Trở lại Tràm Chim
nắng phập phồng chói gắt
những con hạc màu mây lò dò nghiêng ngó
khoảnh đồng xơ rơ
non nước Hà Tiên khói bụi mù trời
một vùng đất đai chang chang mặn chát
vài cánh hạc mong manh như vẽ theo sườn núi
những cánh hạc hiếm hoi còn lại nơi này

Chợt giật mình
lẽ nào cõi tiên hôm nay không còn chỗ hạc về
thì hạc ơi, đừng buồn
ta vẫn đếm hạc như đếm từng viên ngọc
những viên ngọc thần
cầu mong yên bình thịnh vượng.
23.4.2004

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2007

GHI Ở VEN BIỂN BẠC LIÊU

Những con nghêu con
nhỏ như hạt tấm
lẫn trong cát trong bùn
mù mù ven biển
ầm ào trắng lốp sóng xô
con gái con trai người già người trẻ
ngâm mình đen nhẽm
mò kiếm hạt cơm

Những con nghêu con
nhỏ xíu
chỉ có những ngón tay sần sùi
những ngón tay mang giác quan cùng khó
lọc tìm trong cát trong bùn
mới gặp

Sóng và gió
nắng và mưa
ngày này sang ngày khác
những con nghêu nhỏ xíu như vàng
đổi từng ký gạo

Mồi hôi ở đây mặn hơn nước biển...
2.2004

NHỮNG BỨC ẢNH

Nếu không thấy tôi chẳng tin điều ấy
cây mai vàng trụi lá đầy bông

Người lớn, trẻ con
áo quần lòe loẹt

Ông thợ ảnh già
ngắm, sửa
tách
ông ta quen miệng:
"Đẹp hơn mai thật" (!)

Cả vườn xanh đứng lặng
giọt sương cuối cùng lăn dài trên lá
công viên buổi sáng
nắng rưng rưng

Bông mai giả trêu cười bởn cợt
những bức ảnh ngỡ ngàng...

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2007

LẠI NÓI VỀ VĨNH TẾ

NHỮNG NĂM ĐÁNH MỸ

Cứ ngỡ đó dòng sông thơ mộng lắm
như Vàm Nao như sóng vỗ Châu Giang
sự lãng mạn đôi khi làm nhẹ phần ghê gớm
khi dòng kinh này
chỉ bằng cọng rau muống bò ngang

Kinh Vĩnh Tế
đâu lạ lùng khó hiểu
chiến tranh qua kể lại như đùa
nhưng cái chết biết chi cường điệu
mặt nước đêm đêm đỏ máu bạn bè

đôi bờ tả tơi cây cỏ
kẻ thù không để yên một bóng cây nào
ngày: trực thăng, bộ binh chà xát
đêm: tàu chiến, hỏa châu
mìn cóc, mìn mo, mìn zíp
máy thu tiếng động dò rào

bọn chúng sợ điên khùng đến thế
những con đường vẫn mở tự lòng ta
người qua kinh, vũ khí qua kinh
trăm trận đánh nổ ra giữa đồng bằng Nam Bộ


NHỮNG NGÀY GIẶC PÔNPÔT
Thừa khi Mỹ ngụy vừa tan
giặc Pônpôt tràn qua Vĩnh Tế
tên gọi khác nhau
nhưng đã giặc thì giặc nào chẳng thế
tàn sát con người như thú vui
Vĩnh Tế
bập bềnh xác đàn bà, cụ già, con trẻ
họng súng lưỡi lê rình rập
những con chó săn có biết gì dân tộc
diệt chủng mà - xóa sạch Khơme
xóa sạch bạn bè
chúng chém sả vào Vĩnh Gia, Ba Chúc
vào xóm làng biên giới Việt Nam

Máu có bao giờ chịu yên
ôi dân tộc và bạn bè quý giá
anh em sống chết có nhau
giữ lấy đất đai tổ quốc

mùa xuân nổi lửa tiến công
ngàn mặt Phật Ăngco giận dữ
dòng Mêkông cuồn cuộn
dừa, thốt nốt đôi bờ Vĩnh Tế
mầm xanh xé đất mọc lên
Phnôm Pênh bão táp
Campuchia hồi sinh


VĨNH TẾ BÂY GIỜ
Đất Chùa Tháp không chờ Chôxơnam thơmây*
một dân tộc bàng hoàng sống dậy
bên miệng hố chôn người
nhân loại chưa bao giờ gặp một Giécnica như vậy!

Bình minh ngày ấy
nóng rực chân trời
chỉ có tiếng bàn chân và súng nổ
giặc Pônpôt tận số
những con đường nắng chói rưng rưng
những con đường
tiếng khóc tiếng cười
thổn thức

Kinh Vĩnh Tế
trăm chiếc xuồng lao vút
mừng cho bạn ta cũng trào nước mắt

Kinh Vĩnh Tế như đàn chim sãi cánh
hoa lục bình tím biếc chiều xa
thốt nốt xòe lá tròn ngô nghĩnh
bóng dừa xanh soi mát dòng kinh
lòng tin và ao ước hòa bình
đã gặp đây rồi
Vĩnh Tế!
1981

_________
*Ngày tết Campuchia.

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2007

CÓ MỘT TÌNH YÊU

Em đẹp như truyền thuyết
em đẹp như huyền thoại
mơ màng
tôi yêu
hạch toán làm gì tuổi tác của em
hạch toán làm gì tính nết của em
đài các
chân quê
em đẹp lạnh lùng như tranh siêu thực
lẽ nào gương mặt thánh thiện kia ảo thuật lòng mình?
rượu đời
ai say ai hát
lửa đạn ngút trời
cân đếm tử sinh sỉ nhục

Yêu em như điên
có thể mất một bàn chân, một cánh tay
có thể nằm yên lòng đất
hạnh phúc rưng rưng

chập chờn mộng mị
ảo mà thật
thật mà không
với
với hoài
mùi trái chín thơm gần thơm xa
em cười thật kín đáo, em cười thật quyến rũ
vậy mà
không tài nào tôi vượt qua cái tuổi mười bảy
vẫn cái tuổi chưa đủ thành người lớn

Buồn và giận
thương mình thương em
sông có khúc
người có lúc
bỡn cợt làm chi không phải chỗ
bỡn cợt làm chi trái tim tứa máu

Biết mình dẫu chưa đủ lớn
tôi cứ thật lòng yêu em
như yêu chính mình
chắc rồi không thể nào khác được
đến lúc em sẽ quay về
bằng vẻ đẹp trời cho
phấn son trôi tuột
nói làm gì sự trả giá
bởi em chẳng còn cười cợt nổi...
12.3.1998

MÁU VÀ DẦU IRAQ

"Lấy máu đổi dầu"
Bush-Mỹ
toan làm cuộc phiêu lưu khổng lồ
cuộc vu khống chưa từng thấy

Trong vòng ngắm đại pháo
dưới tọa đỘ bom tìm diệt
người dân Iraq hiền lành
những phụ nữ rụt rè che mạn
đàn lạc đà lầm lũi vượt sa mạc
tìm từng viên thuốc, chén cơm, bát nước
bởi sự đê hèn của kẻ kệch cỡm, nhân danh
thảm sát nhân từ
phong tỏa tấm lòng bè bạn

Mười hai năm*
khoảnh khắc thế kỷ
quá dài cho một đời người
đủ giết triệu trẻ sơ sinh và triệu người già
đủ dìm một quốc gia suy kiệt
dù ở đó nước đắc hơn dầu

Sự độc ác mù quáng
kẻ "nhỏ mọn" biến thành dã thú
bằng giọng nói nhân từ

"Lấy máu đổi dầu"
biến máu thành tiền bán buôn vũ khí
máu của ngàn trái tim đứa con nước Mỹ
(mà cha nó lẽ nào không biết Việt Nam?)
máu nhân dân Iraq rẻ hơn dầu
Bush cần chi tiếc
tham thì thâm
kẻ ác chẳng thể nào lường hết

Từng hạt cát bây giờ có mắt
từng hạt cát bây giờ bốc lửa
cuộc thánh chiến không mong đợi
hun hút vực sâu

Người Iraq không ngủ
những bà mẹ Mỹ thổn thức đêm đêm
năm châu bốn biển xuống đường
chấn thương lương tri nhân loại

Như lẽ trời huyền bí
trận cuối cùng chẳng phải điều kỳ lạ
đang chờ
kẻ gieo gió...
17.2.2003


_________
*Mỹ cấm vận Iraq từ năm 1991.

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2007

ĐẤT XƯA

Bạn tới thăm ngày Tết
suốt đêm
chuyện cũ nhắc hoài
vùng đất xa
thật xa

Vậy mà
chập chờn giấc ngủ
giật mình như mới hôm qua...
1990

SA MẠC ĐỎ

Koweit là tỉnh thứ 19 của Iraq
Saddam Hussein cả gan lớn lối
khi ông ta xua quân tràn ngập xứ này
ngàn lẻ một lý do viện dẫn
lòng tham của kẻ bạo quyền

"Phải chiếm bằng được Koweit"
Iraq thành chảo lửa
Mỹ-đồng minh gầm ghè vây hãm
Hussein ngạo mạn

Mùi dầu mỏ vùng Vịnh
ma lực lạ lùng
điên đầu những kẻ thiêu thân

Tức thì các nhà bình luận phát lên:
lại một thế chiến thứ hai
lại một Việt Nam
và hơn thế

Như thần ác
Mỹ mang đầy nanh vuốt
máy bay siêu âm, tên lửa cực nhanh và bom rải thảm
hiện đại nhất
sát thương nhất
máu và dầu
thịt và cát
tiếng rú và tiếng khóc

Ai sẽ thắng?
biết đâu
nhưng chắc chắn nhân dân đỡ đạn

Công lý
nhân danh
Hussein và Bush thi nhau lớn tiếng
bão cát mịt mù
nắng sa mạc đốt cong nòng súng
"Allah vĩ đại, chiến thắng gần kề"(!)
Hussein ru cả thánh

thánh có thể mà nhân dân thì thảm bại
bởi dầu không thể thành máu
búp bê không thể thành người
và robot chẳng có linh hồn

Chiến tranh
vùng Vịnh
cái "vịnh Việt Nam" chưa là cổ tích
tâm thần ám ảnh
lẽ nào nước Mỹ khổng lồ lại quên

Những nhà buôn máu lành nghề tính toán
86 tỉ đôla cho một cuộc chơi điên
mỗi đôla một giọt máu
86 tỉ giọt máu
đỏ tràn sa mạc

Dã man và văn minh
86 tỉ đôla tàn sát con người
ôi con người hạt cát
triệu triệu sinh linh đang đói khắp hành tinh

Vùng Vịnh hôm nay
vùng Vịnh chiến trường...
24.1.1991

BÚP BÊ

1.
Những thỏ trắng công xanh gà đỏ
những cô gái màu hồng, những ông già như tiên
búp bê - khác gì người thật
bất động trang nghiêm trong tủ kính cửa hàng
thách thức khát thèm con trẻ

2.
Nhà bên có chiếc tivi màu đời mới
chiếu những con búp bê biết múa may nói cười
biết hờn biết khóc
biết đánh lừa và đâm chém nhau
giấc ngủ con tôi còn mớ

Một hôm xem múa rối Đầm Sen
những con rồng trăm màu uốn éo trong mây
những con quỷ nhe nanh, những thiên thần lấp lánh
"Sao búp bê ở cửa hàng không làm được vậy?"

3.
Chẳng có gì huyền bí
nhưng con trẻ không tài nào hiểu được
câu hỏi trẻ con như nỗi buồn lởn vởn:
"Sao búp bê ở cửa hàng không làm được vậy?"

"Chẳng khó gì đâu con! Bởi do người...
con tôi thật ngây ngô lại hỏi:
"Nếu người ta...?"
"Thì cũng chỉ là những con búp bê con thường gặp".
1988

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2007

MỘNG DU

.Kính tặng nỗi đau.



Trước đó
là bao triệu năm
bao triệu năm có lúc nào loài người không đổ máu?
vì miếng ăn
vì đầu óc tật nguyền
đôi mắt không nhìn ra đồng loại

Nhân danh những điều tốt lành
nhân danh thánh thần mộng mị
nhân danh tổ quốc nhân dân
đọ gươm đọ súng
khai mở thiên đường
bằng máu

Chưa có tàu vũ trụ chở nổi hành tinh tới những vì sao xa xăm
họ chở loài người bằng siêu thần lảng mạn
ngụp lặn qua thác ghềnh xung đột
lổn ngổn trong xương máu hãi hùng

Thế là
trái đất rơi giữa mạng nhện chập chùng
vẫy vùng
kiệt sức
con người mộng du
quên phía mặt trời

Bão sóng bốn bề như điên
đừng mong tìm ra láng giềng
láng giềng là ai
quên mất
thiên nhiên ơi xin chớ trả thù!

Chập choạng đi trong sương mù
thân xác rả rời chết lặng
xa xa lắm chân trời có nắng
thấp thoáng một vài bông hoa
con đường nào gần con đường nào xa?
kẻ tật nguyền đang bước...
10.1988

THỎ THẺ ĐÔI CÂU

1.
Ai biết trái tim tình yêu đắng ngọt
Mà dấu răng còn mãi suốt đời!

2.
Hương sực nức và màu hoa e ấp
Ôi tình yêu có giống hoa không!

3.
Anh hôn em lần đầu và triệu lần sau đó
Mà nụ hôn bay theo gió, ai ngờ!

4.
Khi yêu nhau
Ta ngỡ những ngôi sao cũng đổ mồ hôi và rướm máu
Khi ta xa nhau băng giá cả bầu trời!

5.
Tôi không có đồng nào để mua tình yêu
Tôi không có lòng nào để xin tình yêu
Tôi chỉ có trái tim - mà trái tim người ta cũng có
Thì rượu đây chẳng phải mời kêu

6.
Lưới ngũ sắc dịu dàng giăng đầy mặt đất
Mà chim sáo tình yêu cứ vỗ cánh sa vào

7.
Sao cứ ví tình yêu quý hơn ngọc ngà châu báu
Nhưng tình yêu chỉ quý bởi...tình yêu

8.
Em đừng khóc để một mình anh khóc
Giọt nước mắt đắng cay làm hạnh phúc một đời!

9.
Xin đừng hát "Ví dầu tình bậu..."
Câu hát bén hơn gươm lòng ác khôn lường
Xin hãy hát "Bầu ơi thương bí..."
Mình giận nhau mấy chút trên đường

10.
Với thể thao tôi là nhà vô địch
Với tình yêu tôi nhầm lẫn suốt đời
Cứ chạy đua, chạy đua và... thất bại
Vô địch của những người thất bại tình yêu

11.
Những người lái máy bay chiến đấu
Cứ phập phồng giữa mặt biển và bầu trời
Tôi lái tôi tìm người yêu dấu
Cũng phập phồng dễ lạc như chơi.
1990

GHI

1.
Cây xanh tốt nhờ đất đai, khí trời, ánh sáng
Ta đứng nơi đâu để thành người?

2.
Hoa nở rồi nhớ điều chi của đất
mà hương bay theo gió ngậm ngùi...

3.
Con đường ngắn nhất là từ làm đến nói
con đường dài nhất là từ nói đến làm

4.
Nếu chưa một lần tới biển
Nếu mồ hôi chưa chảy ròng ròng
Thì đời ơi làm gì có muối
Người với ta lạt lẽo vô cùng
1991

NGHỆ THUẬT HÓA TRANG

1.
Người đàn ông bước ra sân khấu
son phấn tô dày
mặt lạ
anh ta đóng vai tên phản trắc
đôi mắt rất sâu, không nói
kẻ ném đá giấu tay
trong một âm mưu hiểm độc
khán giả ồn lên căm ghét

2.
Lại một người đàn ông ngồi chuyện trò vui vẻ
hàm răng rất trắng, đôi mắt long lanh
giọng bâng khuâng ngọt lịm
anh ta nhắc những ngày chiến tranh
xót xa với người đang đói
bứt rứt với kẻ không nhà và trẻ em thất học
anh ta luôn chặc lưỡi
làm nhiều người rưng rưng

Vậy mà
cớ sao tôi lại không chút gì xúc động
tôi muốn hét lên
khen anh ta một câu cho hả:
Anh là loại diễn viên thượng hạng
chẳng cần lên sân khấu và hóa trang...
1.1991

NGƯỜI BẠN MẤT DÉP

Đôi dép da bóng đen của bạn tôi chợt mất
Chuyện chẳng lớn chi cũng làm anh buồn
Bàn chân ấy lâu rồi không chạm đất
Nét mặt cơ hồ anh vừa bị thương.
24.8.1990

BÚT KÝ THỜI GIAN

...nước đã đến chân.
(Kiều)


Phin cà phê
nhỏ giọt
những giọt đen lặng lẽ vô hồn
ai ngồi hớp đắng

giọng hát một thời xa lắm
đi trong lá thấp
chiều mưa
ai tiễn chờ ai
nỗi buồn ở lại

tiếng cười gieo hạt
thời gian mộng ảo chơi vơi
mặt trời mùa đông chậm mọc
kiên nhẫn là liều thuốc tuyệt vời
*

Cà phê phin
giọt đen
đặc sánh
những chiếc xe hơi đời mới
lạnh lùng
lao vút ngược xuôi
bao gương mặt thật là nghiêm trọng

kính xe rất dày và đen
tên trộm ngồi trong bóng tối
nhân dân là kẻ bị rình
trái tim nhân dân cất trong lồng ngực
dễ gì ai chiếm đoạt
trái tim không biết ngồi chờ

Cà phê
rơi
cháy ruột
ta đâu đếm giọt thời gian
đốt lửa cho trời mau sáng...
1.1991

LAI LỊCH MỘT NGƯỜI HÁT RONG

Khi những ngọn đèn cao áp còn rất xanh
sao mai chưa kịp mọc
đã thấy anh
mái tóc bồng
khe khẽ hát

tiếng hát đủ làm chiếc xe lăn bánh
chiếc xe chẳng gây tiếng ồn
bánh mì nóng và thơm

Tiếng guitar trầm khoan thai
từng đôi chim bay đi*
lời mời mọc ngân rung
những cô gái quen và những người chưa quen
mua vài chiếc bánh
mơ hồ nghe tiếng vỗ tay
sân khấu như còn hơi ấm

Từng đôi chim bay đi
mượt mà say đắm
tiếng hát mộng du
chiếc huy chương có màu vàng lấp lánh
cái màu vàng đồng thau
lủng lẳng bên ngực anh
nơi bền bỉ âu lo giữ nhịp
nơi phập phồng rủi may
từng đôi chim bay đi
còn anh ở lại
hóa thành những chiếc bánh mì

Hạnh phúc là trò rượt bắt
muôn đời vị đắng khôn nguôi
chắp chới chim bay giữa trời héo hắt
mù mù năm tháng ngược xuôi

Đãi cát tìm vui
trách làm chi nụ cười nước mắt
tiếng guitar trầm sâu hút đêm xa...
1.1991
______
*lời Bài ca hy vọng của Văn Ký.

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2007

BÔNG SỨ TRẮNG

.Kính tặng mẹ Trần Thị Ngãi 72 tuổi
và người con thương binh cột sống Võ Văn Rô
ở bệnh viện 175.


Anh nằm đó tám năm
ba ngàn ngày không trở mình được nữa
thời thanh xuân
vĩnh biệt
từ chân đồi xa lạ buổi hừng đông
rừng thốt lốt chập chờn những cánh quạ đen

Ân hận điều chi
đời mình, đời bạn
đau nỗi bây giờ
thương mẹ
từng ngày tóc như bông sứ

Tám năm
bàn tay không phải của mình
bàn chân không phải của mình
buốt óc
chỉ còn đôi mắt, trái tim
mẹ ơi!
(mà cái chết nào có dễ)

Biết gì sánh bằng lòng mẹ
gập ghềnh mấy chặng đường quê
sớm hôm một bóng đi về
chút hy vọng cuối cùng
mòn mỏi
tám năm máu cạn hết rồi
tám năm nước mắt hết rồi
còn gì để bán!

"Mẹ ơi, con đau!"
cắn răng quằn quại
mẹ thành pho tượng lặng im
đồng tiền như mùa hạn kiệt
túi mẹ phất phơ
rưng rưng gió lùa bông sứ
mẹ dò từng bước ra sân
mẹ dò lượm từng bông nhỏ
ngàn bông thơm bán được mấy đồng!
*

Tưởng chẳng bao giờ có thật
chuyện thương tâm cùng cực thế này
nhưng người mẹ bằng xương bằng thịt
âm thầm nâng từng bông thơm

Tháng tư nhọc nhằn nắng cháy
cây sứ rồi hết mùa bông
đợi đến bao giờ tháng chạp
bông trắng lại rơi tóc mẹ chập chờn
biết con có còn đợi được!
6.4.1991

NGƯỜI LÁI XE VÀ KIẾN CHIẾU HẬU

Xuềnh xoàng
tóc sương thấp thoáng
ông bằng lòng với chiếc xe đời cũ
tróc sơn, méo mó
đèn lái lúc cháy lúc không
kiến chiếu hậu mất từ bao giờ

e ngại
rồi quen
cái vôlăng bóng trơn
đường vắng thênh thang
ông khe khẽ hát một bài rất xưa

Nắng mưa
mặc
đường xốc
mặc
xe lắc lư như người say

Phía sau
tiếng kèn
tiếng kèn không dứt
như chẳng hề nghe
ông lái
loằn ngoằn nghiêng ngả
con đường xấu dài ra

tiếng kèn rú vang
nổi giận
xuýt đâm tan xác như chơi

Đáng thương và đáng trách làm sao
sự cả tin của người lái xe luống tuổi

sao hồn nhiên quá đỗi
ông ta chẳng nhận ra mình
bao năm rồi chiếc xe vẫn hì hục chạy
quên mất kiến chiếu hậu
con đường phía trước chập chờn...
27.3.1991

CHÁY

Chẳng cần chứng minh về những đội cứu hỏa
các anh chỉ mấy mươi người
với năm ba xe nước
lúc có lúc không

Từ vụ cháy Imexco ở Sài Gòn năm nào
tới vụ cháy nhà lồng Cần Thơ
rồi chợ Đồng Xuân
rồi cháy cháy
kinh hoàng

Những chiếc xe màu lửa hụ còi như điên
nhưng đến nơi thì
lửa ngất trời
lửa hắt đỏ mặt những người chữa cháy
khói bụi mịt mù
nước vòi rồng hết sạch
ăn thua gì
người ta chỉ dập tắt
khi ngọn lửa đã tàn (!)

Có lẽ
điều tốt nhứt
là coi chừng ngọn lửa...
24.9.1991

ĐỘNG ĐẤT

Chẳng ngày nào
hành tinh đáng thương này không động đất
trái đất đã thành bom nổ chậm chực hờ
thuyết tận thế chớp lóe từ đây
có châu lục nào ngoại lệ
độ richter vô chừng

nhà sập, người chết
chôn vùi cả phố cả làng
con người chẳng biết trước điều gì
chim lìa rừng hốt hoảng
bò rống, chó tru
chỉ kịp một giây cho người hoảng loạn
tiếng rú trộn nhào đất đá
cuộc địa chiến hãi hùng
không lời tuyên bố

Người ta thống kê
mỗi năm hàng ngàn hàng ngàn thảm họa

Các nhà kiến trúc
nghĩ cách xây nhà theo độ rung của đất và sóng thần
các nhà khoa học nát óc tìm nguyên nhân
trái đất quay quanh mặt trời
áp suất không khí
áp suất nhịp tim người
mong manh dự báo

Nhân-quả-trả-liền
hối hận muộn màng
thường là vô cùng bi thảm...
24.9.1991

ỐC MƯỢN HỒN

Quý phái mượt mà
vân sóng xà cừ chập chờn lớp vỏ
chẳng chút rong rêu
cái tên cũng lạ:
"ốc mượn hồn"

Mấy người đàn bà chụm lại
táo tác nói cười
những con ốc dị thường làm họ sợ
lổm ngổm càng ngoe
thập thò nghiêng ngó

Ốc mượn hồn
dọc ven biển sao nhiều vô kể

Cô gái với gương mặt buồn tội nghiệp
ốc nghễnh ngãng bò
chẳng thấy ai mua...
5.4.1991

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2007

CÓ MỘT CUÔC CHIẾN TRANH

.Tặng sự nhân danh.


Khi con người đã vứt hết lòng nhân
có thể sánh bằng gì?

Túc thì mọi cuộc chiến tranh bắt đầu từ đó
dẫu không hề nghe tiếng nổ
nhưng người chết và bị thương vô chừng
bởi tội ác mang trái tim cuồng khát
công phá khôn lường
xóa sạch màu xanh, dưỡng khí
gương mặt trơ đen
con người rất quen mà lạ

Họ lén lút gài chông trên cánh đồng chân đất
rải thảm khắp nơi sự bịa đặt đê hèn
đột chiếm đỉnh đồi danh vọng
bằng máu của đồng đội năm xưa
bằng mồ hôi ngày ngày của kẻ khác

Chẳng cần lòng nhân
bởi lòng nhân họ không bán được
bình thản mang bộ mặt đất nước nghèo nàn
và nhân dân tội nghiệp
hí hửng tưởng chẳng ai biết nổi
thật lạ lùng...
12.6.1991

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2007

"VỀ NHÀ MÌNH XA QUÁ, MÁ ƠI!"

.Tặng anh T.T.P

1.
Sinh con ra
mẹ vẫn ở nơi này
dưới mái lá, đất đai, mưa nắng
con cá sặt, cá rô, cọng rau dền, rau đắng
ruộng sâu cây lúa mòn hơi
bàn tay như chiếc dầm bơi
tần tảo qua ngàn sông rạch

2.
Con lớn lên
như con chim khách
bay qua bao biển bao rừng
trái tim quên hết ngập ngừng
lấp lánh con đường tráng lệ
con bay, con bay đường bệ
nay trời đông, mai mốt trời tây
bàn chân xa muỗi vắt, sình lấy
bàn chân xa nước phèn, nước mặn

3.
Năm thì mười họa
nhớ quê
mà sao một chuyến đi về
nơi cắt rún bây giờ xa lắc

mẹ như ngọn đèn chao tắt
đêm đêm bạc tóc chờ con

4.
Những bờ tre chừng cũng héo hon
tiếng bìm bịp xa vời thao thắt
màu hoa khế tím sao tím ngắt
dây mướp xanh lướt phướt ngỡ ngàng
tuổi thơ còn mất mơ màng

con về chiều nay sao lòng vất vã
con về chiều nay sao lòng tất tả
mẹ mừng nước mắt trong veo...

5.
Đêm chập chờn nửa vành trăng treo
như kẻ lạ nhà con không ngủ được
nghe xao xác tiếng chèo khua nước
mẹ thức cùng hơi thở của con
gió mênh mang lạnh thổi qua hồn

Con về
chưa kịp cho bàn chân ấm
vị muối mặn gừng cay chưa kịp thấm
chưa kịp thăm chút mộ phần của cha
chưa kịp pha cho mẹ chén trà
quày quả ra đi sợ trời lại sáng
mẹ lò dò bưng đèn ra bến
đưa con đi. Và con ra đi
làm sao con thấy được gì
trái tim mẹ già lẩy bẩy!

con chợt nói như một điều lạ vậy:
"Về nhà mình xa quá, má ơi!"
mẹ lặng đau nuốt nghẹn từng lời
ngỡ con vẫn còn nhỏ dại:
"Sanh con ra, má có dời đâu!
tại con đi xa, tại con đi lâu..."
mẹ cười. Tiếng cười vụt tắt

Những lời cuối cùng hiu hắt
trôi dài trong gió, không tan...
24.3.1992

GHI NHANH VỀ LŨ

Thủy văn báo tin khẩn cấp:
hôm nay mực nước ở Tân Châu 4,64m
hôm nay mực nước ở Châu Đốc, ở sông Vàm Cỏ...

Hôm nay
vùi sâu những cánh đồng xanh non mút mắt
An Giang, Long An, Đồng Tháp

Gió
sóng
cuồn cuộn nước lên
mái nhà lắc lư
chấp chới cánh gà ngọn tre run rẩy
đàn vịt long bong quanh giề điên điển hoe vàng

Người nheo nhóc trên xuồng trên ghe
con chó đốm đứng nhìn ngơ ngác
ngọn khói chao dao
chiều tĩnh lặng
chòng chành bữa cháo bữa khoai
người già tóc bạc rối mù
trẻ con buồn hiu, mếu máo

Cầm chắc là mất trắng một mùa lúa lớn
đói theo mấy mùa?
những vườn quít vườn cam sai oằn chết đứng

Bốn bề thành biển
đêm mưa dầm, đen mịt
đói và bệnh như ác thú thừa cơ ra mặt

lại dự báo thủy văn khẩn cấp:
đỉnh lủ ở Tân Châu sẽ lên 5,10m

Con người lênh đênh chống đỡ
lá lành đùm lá rách
một nắm khi đói
ấm lạnh lòng nhau
*

Có cách gì ngăn chận được không?
bây giờ, đã muộn
tương lai, chờ câu trả lời

Trái đất quay nhanh quá
mới sáng đó
giờ đã chiều ...

Tháng Chìn, những ngày lũ cao.

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2007

CHÁY CHẬM

Cháy chậm
đâu chỉ sợi dây dẫn ngầm tới ngòi nổ
cháy chậm
nhiều khi là cả cánh rừng

mặt đất giấu kín
đến khi cây xanh ngã liệt
thì
ngọn lửa mới bùng lên dữ dội
con người chỉ kịp hốt hoảng và bất lực

Vậy mà
con người cứ bất cẩn
để lửa rơi cùng đường...
24.9.1991

BẤT CHỢT, TRĂNG

Trăng lưỡi liềm mong manh
vầng trăng nào cũng mong manh
ba mươi đêm khuyết tròn dằng dặc
khác nào ba mươi năm bão tố chập chùng

Đêm nay trăng rằm
đong đưa dập dìu mây gió
một đời hư thục tình yêu

Vội vàng
trăng lại ra đi
từng đêm nao nao đời khuyết
phất phơ khuya trắng bạc đầu
treo cuối vạt rừng mù sương cô quạnh

Trách mà chi
ta khác gì trăng
cheo leo gập ghềnh định mệnh
đi tới niềm vui bằng cay đắng ngậm ngùi

Ai có thể chết vì hạnh phúc
hạnh phúc xanh màu di chúc

Bước theo lời dặn trái tim
gặp trăng đầu mùa thấp thoáng.
1991

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2007

CHIÊM BAO TRẺ CON

.Tặng tuổi thơ xa xưa.


Đi học
thả diều
bắt bướm
cắt lá làm chòi
nắn đất làm bao nhiêu là bánh
xếp giấy làm bao nhiêu là tiền
tối về ngoẻo đầu vai ba thủ thỉ
lắt lắt tay má dỗi hờn

Đôi mắt trẻ con trong vắt
như từ cõi tinh khiết nào
chỉ có thương mà không có ghét
chỉ có vui mà không có buồn
chỉ có tốt mà không có xấu
*

Đêm xưa, bỗng lạ
đang ngủ giữa khuya mà em chợt khóc
nước mắt dầm dề
miệng kêu ú ớ
người mẹ hoảng hồn
gọi con
đứa bé vẫn chưa tỉnh thức
-Má ơi, con thấy...
sao con thành người lớn rồi
mà người lớn
đâu còn được chơi
người lớn ít cười
họ ít thương nhau
họ chửi bới và chém giết
sợ lắm
con không làm người lớn đâu!
24.9.1991

ÔI, HOA

Những cuộc họp long trọng
những tiệc tùng thật sang
đàn ông đàn bà áo quần tươm tất
tiếng giày gõ khô khan trên nền gạch bóng
gặp toàn nụ cười và hoa

ôi những chậu hoa
ngọn laydơn quý phái thánh thiện
cành phong lan lung linh quyến rũ

thầm phục tài người trồng hoa
cánh hoa mềm như tóc
hương thơm vừa lạ vừa quen

Cứ thế
rộn rạo liên miên bao cuộc họp
liên miên tiệc tùng
tất nhiên là biết bao hoa đẹp

Tôi như đứa trẻ ngây thơ
vừa phát hiện một điều kỳ bí
thì ra
những bông hoa bao lâu mình chiêm ngưỡng
là những chùm vải mong manh màu sắc mượt mà

Sao người ta làm được những bông hoa tài vậy!
20.7.1991

NHÀ THƠ VÀ NƯỚC ĐÁ

.Tặng tôi, những năm khó nhọc.


Từng lon nước trong veo sóng sánh
từng lon đá lạnh lẽo trắng tinh
trên đôi tay nhà thơ như con chim gãy cánh
run run và lặng thinh

nhà thơ bán từng lon nước đá
ai nói ai cười. Thương hại hay trêu?
tội nghiệp thơ đến hồi...vô giá
xin đừng buồn, xin chớ ngồi kêu

thơ thanh bạch và thơ cao quý
đẹp và thơm như những bông hoa
lon đá đặc như câu thơ tròn ý
bài thơ no cơm đâu dễ mượt mà

nhà thơ bán từng lon nước đá
chắt thơ mình vào hộc lạnh đông
có khác gì con tôm con cá
nói chi điều huyễn hoặc viễn vông

gió càng nóng thêm ngày oi bức
đồng tiền linh thiêng cháy rụi đâu rồi
chút lạnh buốt cho người chợt thức
để nhìn nhau rồi có thể cười
*

Bước va vấp một đời nghiệt ngã
biết cùng ai đi suốt con đường
nước đá cũng đang hồi trượt giá
dẫu lạnh lùng dẫu chẳng mùi hương

Ôi nhà thơ bán từng lon nước đá
giá bao nhiêu sự tinh khiết cuối cùng?
câu thơ sống tận đời vất vã
nước đá và thơ chẳng khác anh hùng.
24.10.1991

ĐÁY HUYỆT

Người đàn bà ấy
thường đi viếng mộ mình vào những ngày lễ lớn
tiện thể thắp nhang cho chồng

Mộ chồng bà
nằm giữa hàng đầu nghĩa trang
vây quanh chi chít mộ
như thời chiến phải cần bảo vệ

Còn mộ của bà
đen ngòm đáy huyệt
cái huyệt trống trơ nằm cạnh mộ chồng
bà giành được từ biết bao vong linh

Chưa hẳn đã già, nhưng bà cũng không còn trẻ nữa
cái chết chưa gần, nhưng cũng không xa
bà sớm lo cho sự ra đi của mình chu tất quá
cái chết thủy chung nằm sát bên chồng

Chồng bà là ai?
nhiều người quá biết
bà muốn chọn cho mình thứ hạnh phúc hư không
như nằm cùng chồng trên chiếc giường sang trọng

Bóng huyệt tối làm bà ám ảnh
nhiều lúc lặng lờ
mà hình như bà chết thật
bà đã chết lâu rồi
bởi rất nhiều năm
bà đi viếng mộ mình vào những ngày lễ lớn...
24.3.1992

RƯỢU ĐỜI

Là tín đồ của đạo-Hồi-tình-yêu
tôi tự tôn mình tên nô tì sáng giá

Mặt trời ma quái
lung linh chiếc cầu vòng bong bóng
ngỡ trái tim vĩ đại
lắc lơ
thực hư trộn lẫn

Rượu nhạy cảm hay đời nhạy cảm
rượu say hay mình say
thành diễn viên xiếc tuyệt vời lúc nào không biết
đi một chân trên sợi thủy tinh
không tiếng vỗ tay

Ngày vắn đêm dài
liệu thức tàn đêm mộng mị
để nhìn thấy mặt người đích thực
đứng bằng chính đôi chân nhọc nhằn...
14.3.1992

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2007

ĐĨ VÀ ĐIẾM

Người ta đang truy quét mại dâm
vì thể diện quốc gia
vì HIV trở thành thảm họa

Mà em là con đĩ
làm sao có thể tự hào điều nhơ nhớp này
nhưng thật tình em cũng không thể nào giấu giếm

Lạnh người
đau đớn
dày vò
bằng nụ cười phấn son hạt bét

Xưa nay
có ai làm đĩ mà giàu!

Làm đĩ, ôi sao bằng làm điếm
tên điếm mới thật là trịnh trọng
nhà chánh khách hào hoa
nhà doanh nghiệp cực kỳ
siêu xứ sở, xuyên quốc gia
họ bán cái người ta dễ đâu nhìn thấy
cả xương máu như món hàng dự trữ
thu ròng ngoại tệ và vàng

Mất ai
ai mất
tay điếm xòe nhảy nhót số nhân

Không có hoàng đế cuối cùng
bởi cơ man hoàng đế
vênh vang lời thánh kinh

Còn em - con đĩ
vốn liếng cỏn con như quán cóc
lượm từng cắc từng đồng đỏ đen
như điên
bán cái phần cha mẹ cưu mang quằn quại
bán nét đẹp trời ban trên thân thể mình

Hết cách rồi
phải bán
em chỉ còn biết tự sỉ vã
rồi tự vỗ về
may là chưa thành điếm

Mà lạ thật
những tên điếm
vẫn ngã ngớn thơm tho trong phòng lạnh...
26.5.1993

BA MƯƠI NĂM, TIẾNG HÁT

Tặng đoàn văn công tỉnh Cà Mau,
nhân 30 năm ngày họp mặt.


Ba mươi năm
ngày ấy...

Các chị các anh
những bông hoa đồng nội
lấp lánh thanh xuân
mặc sình lầy, muỗi vắt
mặc mưa gió, đạn bom
mái chèo lần theo sông rạch
tiếng hát bâng khuâng rừng đước rừng tràm

Hát cho bà con mình nghe
lời ca để thương để nhớ
lửa ấm thâu đêm

sân khấu là vuông sân nhỏ xíu
bờ chuối, bờ đìa, cánh đồng mới gặt
xuồng ba lá lắc lư
sân khấu đôi khi bên đồn
hát cho người lạc đường quay lại
tiếng hát lung linh...

Những Rạch Bần, Bàu Dừa, Đất Cháy
những Thanh Tùng, Khánh Bình, Cây Thơ
bông súng nở dòng kinh trắng muốt
hoa mua tím cả khu rừng
rặng dừa nước xôn xao lã ngọn
tiếng hát phù sa màu mỡ đôi bờ...
*

Cuộc chiến mịt mù qua đi
biết bao nỗi buồn làm sao xóa được
những năm sáu mươi, những ngày đồng khởi
có còn gần hay đã xa?

Như cỏ cây
nhờ đất nhờ trời xanh tốt
con người sống chết lòng tin
tiếng hát mãi ru tình bạn
tiếng hát mãi ru tình người...
27.8.1992

TÔI VÀ...

Tâm thần
tôi quả quyết mình như vậy

Người ta nói
thà thằng khùng
lúc khóc lúc cười
cởi truồng giữa đường phố
còn dễ chịu hơn

còn thứ
tâm địa lạnh tanh
con rắn có màu da của lá và đất
lim dim ngóng chờ

Trận mạc ngày nào
bao người ngã xuống
gương mặt chập chờn

lặng im tiếng súng
thời gian chóng mặt
đất nước như ngôi nhà ngổn ngang cây lá
chạy vạy cái ăn

Con người có năm bảy hạng
đồng chí cũng năm bảy tầng
nhân tình sương giá

Tập tễnh thầy đời
giấu tay giấu mặt
lấy sự bùng nổ làm vui
kim loại nào lấp lánh
trong mắt "thằng khôn quỷ"
*

Người chết
vô tư chuyện trò đây đó
mấy mươi năm
bạn bè đồng đội
vẫn trẻ trung hồn nhiên quá đỗi

họ nhìn tôi lạ lùng
có tiếng dịu dàng của người con gái rất quen:
"hình như anh... tâm thần"

Vã mồ hôi
tỉnh dậy
hèn gì
tôi chẳng nhớ buồn vui.
12.1.1993

Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2007

NHÀ ẢO THUẬT

1.
Chiếc mũ đen
lêu nghêu chóp đứng
nơ bướm đỏ tươi trên cổ
đôi mắt chớp quanh
bàn tay nắm xòe sấp ngửa

nhà ảo thuật
chợt đưa qua đưa lại bộ bài quá khổ
lít chít nút đỏ đen
thoắt cái, nhỏ đi
thoắt cái
biến mất

2.
Như người câm
ra dấu
giũ áo, phủi mình
anh ta thanh minh

bỗng như ma
đớp từ tóc, từ tai những quả trứng no tròn
anh ta chất đầy bàn
những quả trứng biết lăn
khán giả cười ầm
ngơ ngác

3.
Chợt vai hề xuất hiện
veston vạt treo vạt trễ
ống quần to đùng
vấp té
cái mũi lớn hơn trái cà
trắng bách
má son nhòe nhoẹt
toe toét cười

anh ta cũng xòe xòe bộ bài như quạt
những lá bài trơ trơ
không chịu nhỏ chút nào
nhăn mặt
tức mình
chúm chúm ngón tay làm hình quả trứng
nhưng chỉ là tay không

4.
Nhà ảo thuật
lại ra
bước những bước thật dài
trái cầu xoay trăm màu lấp lánh
anh ta cúi chào
trịnh trọng

sàn diễn lặng trang
khán giả lặng trang
hồi hộp

bước tới bước lui đỉnh đạc
bỗng
anh ta với với trên không
như hái trái
thoắt cái
bông hông đỏ
thoắt cái
bông hồng trắng
thoắt cái
bông là bông
nhá hát ồn ồn
sôi động

Nhà ảo thuật bước về khán giả
cười
tặng từng chiếc bông mảnh mai
rung rung chót cánh
những bông hồng
thật, giả
ai hay...
22.10.1992

BÀI HÁT NGẬP NGỪNG

Kính tặng Ta

Tham nhũng là quốc nạn
nội phản
khôn lường
nỗi đau
nỗi nhục
tổ quốc mong manh

Người cao nhứt nói
người thấp nhứt nói
lời nặng nề không sao cân nổi
thành cánh đồng hỏa mù

nhìn xuống ngước lên
toàn gương mặt thánh thiện

Tham nhũng là ai?
ngập ngừng nhận diện
ngỡ lạ mà quen
bạn bè, đồng chí
là ta
kẻ cắp có môn bài chính cống (!)

Như cầu thủ, như nhà ảo thuật
máy vi tính giữ triệu lời thề thốt
bấm lên sẽ gặp chính mình

Đâu có việc gì là giải pháp đơn
cái nhãn "nhân dân" thơm lạ
lương tâm biết ai tự vấn (!)

Tham nhũng
nghe như nghe vàng
đãi cát
gặp những cơn rét rừng khủng khiếp.
15.3.1993