Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2007

BÔNG SỨ TRẮNG

.Kính tặng mẹ Trần Thị Ngãi 72 tuổi
và người con thương binh cột sống Võ Văn Rô
ở bệnh viện 175.


Anh nằm đó tám năm
ba ngàn ngày không trở mình được nữa
thời thanh xuân
vĩnh biệt
từ chân đồi xa lạ buổi hừng đông
rừng thốt lốt chập chờn những cánh quạ đen

Ân hận điều chi
đời mình, đời bạn
đau nỗi bây giờ
thương mẹ
từng ngày tóc như bông sứ

Tám năm
bàn tay không phải của mình
bàn chân không phải của mình
buốt óc
chỉ còn đôi mắt, trái tim
mẹ ơi!
(mà cái chết nào có dễ)

Biết gì sánh bằng lòng mẹ
gập ghềnh mấy chặng đường quê
sớm hôm một bóng đi về
chút hy vọng cuối cùng
mòn mỏi
tám năm máu cạn hết rồi
tám năm nước mắt hết rồi
còn gì để bán!

"Mẹ ơi, con đau!"
cắn răng quằn quại
mẹ thành pho tượng lặng im
đồng tiền như mùa hạn kiệt
túi mẹ phất phơ
rưng rưng gió lùa bông sứ
mẹ dò từng bước ra sân
mẹ dò lượm từng bông nhỏ
ngàn bông thơm bán được mấy đồng!
*

Tưởng chẳng bao giờ có thật
chuyện thương tâm cùng cực thế này
nhưng người mẹ bằng xương bằng thịt
âm thầm nâng từng bông thơm

Tháng tư nhọc nhằn nắng cháy
cây sứ rồi hết mùa bông
đợi đến bao giờ tháng chạp
bông trắng lại rơi tóc mẹ chập chờn
biết con có còn đợi được!
6.4.1991

Không có nhận xét nào: