Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2007

"VỀ NHÀ MÌNH XA QUÁ, MÁ ƠI!"

.Tặng anh T.T.P

1.
Sinh con ra
mẹ vẫn ở nơi này
dưới mái lá, đất đai, mưa nắng
con cá sặt, cá rô, cọng rau dền, rau đắng
ruộng sâu cây lúa mòn hơi
bàn tay như chiếc dầm bơi
tần tảo qua ngàn sông rạch

2.
Con lớn lên
như con chim khách
bay qua bao biển bao rừng
trái tim quên hết ngập ngừng
lấp lánh con đường tráng lệ
con bay, con bay đường bệ
nay trời đông, mai mốt trời tây
bàn chân xa muỗi vắt, sình lấy
bàn chân xa nước phèn, nước mặn

3.
Năm thì mười họa
nhớ quê
mà sao một chuyến đi về
nơi cắt rún bây giờ xa lắc

mẹ như ngọn đèn chao tắt
đêm đêm bạc tóc chờ con

4.
Những bờ tre chừng cũng héo hon
tiếng bìm bịp xa vời thao thắt
màu hoa khế tím sao tím ngắt
dây mướp xanh lướt phướt ngỡ ngàng
tuổi thơ còn mất mơ màng

con về chiều nay sao lòng vất vã
con về chiều nay sao lòng tất tả
mẹ mừng nước mắt trong veo...

5.
Đêm chập chờn nửa vành trăng treo
như kẻ lạ nhà con không ngủ được
nghe xao xác tiếng chèo khua nước
mẹ thức cùng hơi thở của con
gió mênh mang lạnh thổi qua hồn

Con về
chưa kịp cho bàn chân ấm
vị muối mặn gừng cay chưa kịp thấm
chưa kịp thăm chút mộ phần của cha
chưa kịp pha cho mẹ chén trà
quày quả ra đi sợ trời lại sáng
mẹ lò dò bưng đèn ra bến
đưa con đi. Và con ra đi
làm sao con thấy được gì
trái tim mẹ già lẩy bẩy!

con chợt nói như một điều lạ vậy:
"Về nhà mình xa quá, má ơi!"
mẹ lặng đau nuốt nghẹn từng lời
ngỡ con vẫn còn nhỏ dại:
"Sanh con ra, má có dời đâu!
tại con đi xa, tại con đi lâu..."
mẹ cười. Tiếng cười vụt tắt

Những lời cuối cùng hiu hắt
trôi dài trong gió, không tan...
24.3.1992

Không có nhận xét nào: