Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2007

NGƯỜI LÁI XE VÀ KIẾN CHIẾU HẬU

Xuềnh xoàng
tóc sương thấp thoáng
ông bằng lòng với chiếc xe đời cũ
tróc sơn, méo mó
đèn lái lúc cháy lúc không
kiến chiếu hậu mất từ bao giờ

e ngại
rồi quen
cái vôlăng bóng trơn
đường vắng thênh thang
ông khe khẽ hát một bài rất xưa

Nắng mưa
mặc
đường xốc
mặc
xe lắc lư như người say

Phía sau
tiếng kèn
tiếng kèn không dứt
như chẳng hề nghe
ông lái
loằn ngoằn nghiêng ngả
con đường xấu dài ra

tiếng kèn rú vang
nổi giận
xuýt đâm tan xác như chơi

Đáng thương và đáng trách làm sao
sự cả tin của người lái xe luống tuổi

sao hồn nhiên quá đỗi
ông ta chẳng nhận ra mình
bao năm rồi chiếc xe vẫn hì hục chạy
quên mất kiến chiếu hậu
con đường phía trước chập chờn...
27.3.1991

Không có nhận xét nào: