Thứ Tư, 29 tháng 8, 2007

ANH

A.
Có đến gần hai mưới năm chưa gặp lại. Một dòng tin cũng chẳng biết dò đâu. Càng nhớ tôi càng thương anh quá. Lại hỏi tìm khắp nơi. Tìm tên anh đến tận Sài Gòn, Hà Nội. Những tên quen quen là lạ. Những tên là lạ chưa quen. Năm tháng chiến tranh có làm anh mệt mỏi, giờ nghỉ ngơi ở tận phương nào? Bên những hàng dừa, bờ sông, hay trong những xóm nghèo heo hút, đêm đêm ánh điện chờ mong.

B.
Cho đến một ngày, tôi như lóa mắt. Buổi đón chờ mới trịnh trọng làm sao. Anh bước đi như chẳng được bình thường và nụ cười như chừng cũng gượng. Chợt nghe tên anh sao bỡ ngỡ. Anh chính là... Vẫn anh năm xưa. Anh của gương mặt những đêm lội bùn, vượt sông, luồn sâu vùng địch, với xuồng ba lá giữa đêm mưa Tháp Mười hay từng bước nhọc nhằn dọc dải Thất Sơn. Anh của những ngày dũng cảm thông minh đánh tan trăm tiểu đoàn kẻ thù trên đồng lầy Vị Thanh, Long Mỹ... Anh thật đây rồi, tôi mơ màng hư thực. Vẫn anh năm xưa người tôi gặp bây giờ. Ước gì cứ gọi tên anh như những ngày xưa ấy, những ngày xưa ai dễ gì quên...
1990

Không có nhận xét nào: