Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007

CHUYỆN VỀ ÔNG HẮC HỔ

Kính viếng hương hồn ông.


Có một ngư ông không biết chữ
râu như rễ tre, tóc như lông nhím
da đen nhánh màu than đước Năm Căn
giọng nói vang rừng
tên ông nghe dễ giật mình:
Ông Hắc Hổ!

Con-Cọp-Đen hồi hai mươi tuổi
Tây bắt đày ra Côn Đảo mù khơi
chúng đánh ông như giần cá đuối
mặc bây, thử sức với đời

Lần đầu gặp những người Cộng sản
ông ngờ ngờ, rồi ông tin tin
chúng tra tấn ông Phạm Hùng, ông Lê Duẩn
Hắc Hổ xông vô ôm lấy đỡ đòn
ông đỡ đòn như cơm bữa
máu me bất tỉnh ngày đêm...

Cách mạng thành công
ông ra tù
ông Phạm Hùng, ông Lê Duẩn ra tù
Hắc Hổ về tận Cà Mau rừng đước
làm bạn với rượn đáy, giềng câu
ông Phạm Hùng làm gì, ông Lê Duẩn ở đâu
làm sao ông biết được

Đến gần bốn mươi năm sau
toàn thắng
ông Lê Duẩn về thăm mũi đất cuối cùng
chợt nhớ
người bạn tù không biết chữ năm xưa
(chịu những trận đòn sanh tử)
ông Hắc Hổ ở cuối con rạch ngoằn ngoèo rừng đước
canh nước lớn nước ròng
kiếm từng con tôm con cá

Hai con người gặp nhau
hai mái đầu phơ bạc
một Tổng Bí thư của Đảng
một ngư ông dốt nát xuềnh xoàng
ông Hắc Hổ cười rồi chợt khóc
ông nói thật nhiều bằng mắt
cả khu rừng lắng nghe
sông Cửa Lớn ào ào như cắt
chẳng ai dám chèo ngược nước

Rồi hai người chia tay
ông trở lại con rạch ngoằn ngoèo heo hút
ánh đèn cột đáy lắt lay
cùng tấm ảnh của ngày hội ngộ
(như báu vật, trong chiếc thùng sắt Mỹ
chẳng khoe với ai bao giờ)
hỏi ông, ông cười: Để nhớ!
buổi sáng ấy rừng xanh mơ màng
xa xa rì rầm tiếng biển
chén rượu thơm nồng niềm vui...

Đến bây giờ
thì ông Lê Duẩn đã mất từ lâu
ông Hắc Hổ cũng đã mất từ lâu
riêng chuyện này
lần đầu tôi mới biết...
1995

Không có nhận xét nào: