Thứ Ba, 21 tháng 8, 2007

NGHĨ VỀ THƠ

1.
Có thời thiếu gạo triền miên
ngộ nhận cao lương thành bài hát
ngộ nhận xanh xanh vườn cây ăn trái
ngộ nhận mênh mông biển bạc rừng vàng

Giá ngộ nhận chừng như quá đắt
cháy rát vận nghèo
thơ thành nhu yếu phẩm
mọc đầy như nấm sau mưa

thơ chân phương và thơ trau chuốt
thơ cười cợt và thơ âu sầu
thơ cầu kỳ và thơ đánh đố
đời sống rất gần mà thơ ở đâu
những dòng khen chê đua nhau lạng lách
ỡm ờ pháo bông

Rồi cũng đến hồi đối mặt
cơ man xác chữ vô hồn
gương mặt thơ dị dạng
chẳng kết cấu hạ tầng
tội nghiệp những bài thơ vô gia cư
con chữ lang thanh bệnh hoạn

2.
Như người
thơ sinh nở từ nỗi buồn nỗi khổ
quay theo chiều vô thức nhân sinh
men chữ ướp nồng nàn ngọn cỏ
từng bông hoa, viên đá bên đồi
sợi thao thức kết điều quen cũ
tìm-số-nhà-thơ đầy cảm xúc tạt vào
lởm chởm dọc đường ta với
từng đóa thơ sực nức mồ hôi

3.
Ám ảnh trong mơ những cánh đồng cao sản
(thương vô cùng thời mong được ăn no)
nuôi lủ khủ heo gà, ba ba, trăn, sấu
biết bán cho ai?
nhà thơ học được rất nhiều ở nhà kinh tế
mỗi câu thơ phải có giá tâm hồn

Đem chút mặn đời mình bỏ biển
biển làm nên hạt thơ muối cho mình...
2001-2007

Không có nhận xét nào: