Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2007

VỚI THƠ

...Với tôi, Thơ thực sự là nỗi ám ảnh. Nhiều lúc cứ tự hỏi thơ là gì? Làm thế nào để viết được một câu thơ hay, một bài thơ nhiều người đồng cảm? Hay thơ chỉ là sự cô đặc, mã hóa thành những tín hiệu, cần phải có chìa khóa của sự rung động và "tri thức khác" mới thưởng thức được? Vậy thì thơ cần cho ai? Rồi bỗng hoang mang, thấy chữ nào, câu nào trong thơ mình cũng cũ mèm, lê thê.
Tôi nhận ra một điều, chúng ta đang tồn tại trong một hiện thực mà sự phức tạp đa diện không cách gì có thể lý giải đầy đủ được. Điều này có thể ứng với thơ trong khả năng hữu hạn về khối lượng ngôn từ, bởi thơ vốn rất ít lời và vỏ thơ thì mỏng lắm, chỉ chứa nổi những ấn tượng và xúc cảm. Do vậy, tôi nghĩ dấu ấn không thể thiếu trong thơ mình chính là độ "bắt sáng" hiện thực cụ thể. Chỉ có thế bài thơ mới được dẫn dắt...

Không có nhận xét nào: