Không giống mặt trăng của trời tròn vạnh những đêm rằm cao vút, khác nào trái bóng bình thản bay tung lưới những cụm mây trắng muốt bồng bềnh.
Mặt trăng của tôi biết nói biết cười, biết e lệ và đôi khi nũng nịu, khi trăng buồn mưa cũng lâm ly, vui tràn ngập trái tim nóng bỏng.
Mặt trăng của trời cách mặt đất không đầy không đầy hai giây ánh sáng,mặt trăng của tôi cách mấy trăm cây số đường dài. Như người thực mơ lú lẩn, tôi chẳng biết mặt trăng nào gần mặt trăng nào xa.
Mặt trăng của trời, đường lên đó bằng tàu siêu tốc, chốc lát thôi sẽ gặp chị Hằng. Mặt trăng của tôi, phải dậy sớm thức khuya theo dõi cánh thời gian chậm chạp, ngót ngàn ngày đi chẳng được là bao, trước mặt con đường thăm thẳm.
Với mặt trăng của mình, tôi không có viễn vọng kính ngắm dò như người ta dùng lunakhôp năm xưa bốc đá đem về. Viên đá xe trăng đặt giữa lòng tay dẫu vui sướng triệu lần cũng không sánh nổi nụ hôn tôi đặt lên môi em nồng nàn hạnh phúc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét