Thứ Tư, 29 tháng 8, 2007

NGỠ NGÀNG

1.
Tự lúc nào tôi thành người mê hoa
những dò phong lan đài các
cành hoa dài lắt lay

Tàn
đến lúc đời hoa chấm hết
không cách gì
mặc tôi làm đủ trò
hoa chẳng hề kết nụ

2.
Chợt một ngày
"ôi, phong lan đẹp quá"
người ta trầm trồ hết lời
vẻ mĩ miều của nó
bởi màu tím thẳm sâu
bởi màu vàng tuơi tắn
và màu trắng, sao cái màu trắng lạ

Chẳng biết vui hay buồn
tội nghiệp con người hồn nhiên quá đỗi

Vẫn vậy
những bông hoa như thế lên ngôi
hay đâu sự cợt đùa của gió

Tôi chợt rùng mình...
1990

Không có nhận xét nào: