Hố bom năm xưa là vết thương của đất
người mẹ mất con là vết thương của ai?
người vợ mất chồng là vết thương gì nữa?
Mười năm
hai mươi năm
ai còn nhận ra vết thương của đất
màu xanh biết giấu nỗi đau
thời gian lặng lẽ
Mười năm
hai mươi năm
ai còn nhận ra vết thương của người
nỗi đau biết làm sao giấu
những giọt máu thấm sâu lòng đất
*
Chợt
đứa bé ôm chùm hoa tím ngắt
những cọng bông súng dài ngoằn
như quên như nhớ
-Hoa đâu nhiều thế em?
-Ở hố bom đầu xóm!
tôi nhìn đôi tay khẳng khiu em bé
em nhìn tôi lạ lùng
bông hoa màu buồn run rẩy
Bà mẹ mất con mười năm, hai mươi năm
có thứ hoa nào mọc nổi
người vợ mất chồng mười năm, hai mươi năm
có thứ hoa nào mọc nổi!
1991
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét