Thứ Tư, 11 tháng 7, 2007

THỜI GIAN

Thời gian như trái chín
ba mươi năm
một thoáng chạm đầu
có tiếng ai kêu ngoài ngõ
hồn nhiên và trẻ trung

Ngọn gió đêm ngày day dứt
biển một đời biết mấy nỗi đau
cuồn cuộn vô chừng trắng xoá
sóng mài hạt cát trắng phau

Ba mươi năm
chiếc lá thời gian mang phép lạ
rơi vào thung lũng lòng ta
hương hoa ngỡ ngàng mưa nắng

Trái đất đang nóng dần lên
nước mình lắm sông lắm suối
đâu phải nghiêng đồng

Ta đi
từng ngày nhẩm đếm
dẫu trong cơm còn lẫn sạn quá nhiều
ba mươi năm
xe lăn đường sỏi
ba mươi năm
đêm nhìn sao gió thổi qua hồn
không bước lạc đường nhân nghĩa

Bình tâm nghe nhịp trái tim
mở mắt bạm bè tám hướng
khu rừng xanh ngút sau lưng

Vầng trăng treo oằn ngọn tre nhẫn nại
tiếng gà bồn chồn gáy sớm trong sương...

Không có nhận xét nào: