Xa rất xa
là hoa
biết mấy tầm tay với
Em vô tư
chẳng hé môi cười
lặng lẽ như hoa quỳnh tinh khiết
dữ dội trong đêm
bay thơm tự góc vườn nào ta nhìn không ra
em là chuổi ngọc lạ kỳ thực ảo
hương sắc lặng thinh
Xa rất xa
mà trong tầm tay với
những bông hoa bí ẩn vô cùng
ta điên lên
có phải vì yêu
những bông hoa diễu cợt
Em sinh ra từ đất
ta cũng sinh ra từ đất
đất mẹ Âu Cơ
sao em là bông hoa
mà ta chẳng bông hoa
bà mẹ Âu Cơ kiệt lực...
Như thằng điên
chẳng biết ta có yêu em không nữa
ham hố những ngôi sao từ mái tóc ít chau chuốt của em
Khát
cháy khát
hỡi anh chị trên rừng dưới biển
tiếng vọng não lòng
ngọn gió nhức xương
quằn quại yêu em
mà ta bất lực
bất lực như thuở hồng hoang
chẳng biết mặt bông hoa
thành dã thú của thời hiện đại
ta giết em không một giọt máu nào
bởi em là loài hoa quyến rũ
những đàn ong bão táp bay về
Còn ta
với bốn bề sa mạc
rùng mình qua giấc chiêm bao...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét