Ngày xuân đi núi Cấm
Sắm chiếc nón trăm ngàn
Cho cái đầu nó ấm
Cho cái lòng nó an
Nào ngờ, rồi một bữa
Nón rớt trước sân nhà
Tiếng chạm vừa nghe "cạch"
Miểng nón đã văng xa
Giật mình, "bảo hiểm"...may mà
Nón ơi sao nón "lừa" ta nỗi này?
Thôi thì, thế cũng còn hay
Phong lan một nhánh, chờ ngày...nón ơi!
17.2.2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Đăng nhận xét