Thứ Tư, 2 tháng 1, 2008

NGẬM NGÙI


Ngẫu nhiên hay đã có một sự tính toán nào trước, khi thời điểm cuối cùng cho các loại xe ba gác, xe lôi, xe ba, bốn bánh, gọi chung là xe 'tự chế" phải chấm dứt lăn bánh, được ấn định đúng vào ngày 31 tháng 12 năm 2007. Năm hết, Tết đến. Đó là thời điểm tất bật với biết bao công việc sau một năm tần tảo và hối hả lo toan để lại bước vào ngưỡng cửa của 365 ngày sắp tới. Từ tết tây đến tết Mậu Tý, chỉ cách nhau trên dưới một tháng. Đây là dịp để người hành nghề bằng phương tiện thô sơ kiếm sống đỡ hơn những ngày thường. Tôi không dám nói "trời đánh còn tránh bữa ăn", nhưng không biết sao cứ liên tưởng tới cái điều không hay chút nào ấy lại như là một chuyện đã được sắp đặt (hay người ta quên bẵng cái thời khắc ngặt nghèo này?)
Hàng năm, rất nhiều nơi trên đất nước mình thường xuyên tổ chức, kêu gọi lòng hảo tâm, từ thiện của mọi người "một nắm khi đói bằng một gói khi no", chính là để cứu giúp cho những người nghèo khó, không kế sinh nhai và bị thiên tai bão lụt liên miên. Trong số đó, có không ít người phải đem cơ bắp cùng cái phương tiện "tự chế" của mình để đổi lấy miếng cơm từng bữa. Có mấy ai giàu có mà đi đạp xe ba gác, đi chạy xe lôi! Xóa đói giảm nghèo là lương tâm và nghĩa vụ của con người với con
người. Đây còn là chuyện làm phước rất thiêng liêng. Bao giờ dân mình mới hết nghèo khó? Chắc là còn lâu lắm. Nhưng dần dần đã thấy giảm đi khá nhiều, đó là nỗi mừng của toàn xã hội.
Để an toàn giao thông, chính là quý trọng sinh mạng của con người, cũng là mục đích của việc hạn chế và cấm các loại xe thô sơ nói trên. Điều muốn nói ở đây là lộ trình thực thi mệnh lệnh ấy, có vẻ như không có phương án kỹ càng, không ai là "chủ dự án" cụ thể. Với hàng trăm ngàn người trên khắp đất nước đang hành nghề bằng phương tiện này, bỗng nhiên mất việc, bỗng nhiên thất nghiệp (nếu rơi đúng vào hoàn cảnh mỗi chúng ta),liệu họ phải xoay trở cách nào? Được biết, lệnh này đã có từ một vài năm nay, nhưng cũng chừng ấy thời gian, việc triển khai thật hờ hững. Với những nơi đã triển khai thì gần như không đưa ra được điều kiện vật chất nào đảm bảo, còn lý lẽ thì không sao thuyết phục được. Một mệnh lệnh hệ trọng như vậy, đụng mạnh vào đời sống của nhiều ngàn người mà chừng như các cơ quan quản lý, điều hành chỉ chờ cho đến ngày nó có hiệu lực để lớn tiếng "tịch thu, biến thanh phế liệu". Nghe mà không thể cầm lòng. Nếu quả thật xe ba gác, xe lôi sẽ biến mất trong một vài ngày nữa (như trò ảo thuật) thì chắc chắn sinh hoạt của người dân sẽ chới với biết chừng nào. Rồi bằng phương tiện gì để lấp đầy chỗ trống rộng lớn đó trong ngày một ngày hai? Đã thật sự đến lúc phải "dẹp" nó khẩn cấp như vậy chưa? Tại sao từ trước tới nay ngành chức năng không đặt ra việc chấn chỉnh kỹ thuật một cách nghiêm ngặt và thay thế dần bằng loại xe sản xuất trong nước, để bây giờ hấp tấp, phải nặng dùng mệnh lệnh với người dân? Tiếc thật.
Ngày cuối 2007.

Không có nhận xét nào: