1.
Người đàn ông bước ra sân khấu
son phấn tô dày
mặt lạ
anh ta đóng vai tên phản trắc
đôi mắt rất sâu, không nói
kẻ ném đá giấu tay
trong một âm mưu hiểm độc
khán giả ồn lên căm ghét
2.
Lại một người đàn ông ngồi chuyện trò vui vẻ
hàm răng rất trắng, đôi mắt long lanh
giọng bâng khuâng ngọt lịm
anh ta nhắc những ngày chiến tranh
xót xa với người đang đói
bứt rứt với kẻ không nhà và trẻ em thất học
anh ta luôn chặc lưỡi
làm nhiều người rưng rưng
Vậy mà
cớ sao tôi lại không chút gì xúc động
tôi muốn hét lên
khen anh ta một câu cho hả:
Anh là loại diễn viên thượng hạng
chẳng cần lên sân khấu và hóa trang...
1.1991
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét