Thứ Ba, 22 tháng 7, 2008

TÔI VÀ EM

Với em, tôi có thể nói hết mọi chuyện trên đời và tất tật bao điều thầm kín. Hai đứa lang thang ngõ tắt đường ngang dưới lộn xộn những hàng cây bất tận, nào ai đếm thời gian để tiếc ngắn dài. Em tôi, bởi tôi nhận ra bằng giác quan không bình thường của bàn tay mềm mại và ánh mắt long lanh buồn vui lẩn lộn. Thế là từ đó tôi sống có khác hơn, khác hơn như cắm một cành phong lan mong manh vào lọ thủy tinh trong suốt. Chợt nhận ra sự có nhau như là không khí, như là...

Nhưng em có biết đâu, còn điều cực kỳ này, khác chi loại quặng ở tầng sâu mà em thì không cách gì thăm dò tới được. Ấy là bản lĩnh sống - bản lĩnh để mình tồn tại. Tôi nói với em biết bấy nhiêu lần, mong chắc thế nào rồi em cũng lấy làm chiêm nghiệm. Bao người trắng tay vì cái tính thật thà như khoai như lúa, như trẻ con lòng dạ thẳng ngay. Còn tôi, tôi có cách tuyệt diệu của riêng mình. Phải biết vùi đầu làm con lươn con chạch trước cuộc đời hỗn loạn nhiễu nhương, phải tập đóng vai người câm người điếc trước đúng sai thiện ác khôn lường. Ai lại đâm đầu vào cái nghĩa cái tình năm xửa năm xưa mà chẳng tìm ra chút gì danh lợi.Bí quyết của sự bình yên là ấm ớ tảng lờ. tảng lờ hết thảy, bận làm gì trằn trọc thâu đêm. Chẳng có điều gì e dè sợ sệt. Bỡ ngỡ rồi sẽ quen. Quen rồi tỉnh bơ như kẻ qua đường biệt vô tăm tích. Bởi nghệ-thuật-sống lắt léo vô cùng mà khối người long bong như kẻ mộng du mơ mơ tỉnh tỉnh. Siêu khôn là tập tính lập lờ hư thực, vô-tư-quên để lương tâm không biết cách rầy rà. Thế là trên đời này tôi chỉ còn mỗi mình em. Em là bà hoàng sống giữa tiện nghi chập chùng tiền bạc, đố ai lần truy nguồn gốc đâu đâu.

Nhưng rồi, bỗng một ngày em biến mất. Biến mất như sự vô lý đến là kỳ lạ. Thành kẻ mất hồn, đôi chân tôi hụt hẩng. Em chẳng để lại một lời phàn nàn trách móc. Cũng chẳng mang theo một đồng và một chút tiện nghi. Em chỉ trọn vẹn mang đi cái trong trẻo ban đầu mà tôi nhận biết. Như con thú bị thương quằn quại, tôi thét gào không sao thành tiếng. Như kẻ lạc rừng giữa mịt mùng mưa gió. Mất hết rồi sao? Em là người thứ bao nhiêu lìa bến đời tôi? Còn lại một mình như vạt đất bạc màu không mầm cây mọc nổi. Lẽ nào em là người cuối cùng lặng lẽ ra đi không cần một lời thanh minh khách sáo.

Tôi bắt đầu biết sợ.
Và lục lọi lòng mình để học lại bài học gieo trồng...

Cà Mau, 10.2.1988