Thứ Hai, 8 tháng 10, 2007

MAI NÀY...

*Tặng những đứa trẻ ra đời sau tai nạn
thảm khốc sập nhịp dẫn cầu Cần Thơ.


Ba mất rồi con còn trong bụng mẹ
làm sao biết được điều gì!

Mai này
qua cầu Cần Thơ
con ơi, nhớ đi chầm chậm
nhìn xuống dòng sông
thấy sóng vỗ ngập ngừng
không lấy gì làm lạ
sông Hậu buồn mặt nước rưng rưng

Mai này
qua cầu Cần Thơ
con ơi, nhớ đi chầm chậm
nghe trong gió như tiếng ai gào khóc
không lấy gì làm lạ
chính mẹ con năm ấy tìm ba

Mai này
qua cầu Cần Thơ
con ơi, nhớ đi chầm chậm
nhìn ban mai sương lãng đãng đôi bờ
không lấy gì làm lạ
tang tóc năm xưa còn đến bây giờ

Mai này
qua cầu Cần Thơ
con ơi, nhớ đi nhè nhẹ
gặp vô số hạt cát màu nâu thẩm
cũng không lấy gì làm lạ
máu thấm sâu lòng đất muôn đời

Mai này
qua cầu Cần Thơ
con ơi, nhớ đi chầm chậm...
5.10.2007

NHỚ VÀ GHI

*Khi đi Uzbekistan,1988.


.Khen những con cừu ngoan để rồi người ta ăn thịt nó
Mình có phải là cừu đâu, nghe tâng bốc mà không biết sợ

.Lời phỉnh nịnh ngang với mùi thịt nướng
Chẳng kịp rượu vào chửi bới lung tung
Con cừu chết mà hồn cứ tưởng
kẻ giết ta có lẽ điên khùng

.Hãy tránh xa kẻ đang nói không hay về người khác
Bởi mai mốt thôi, anh ta sẽ nói đến mình

.Xin đừng làm quen với người chuyên nói điều cao thượng
Bởi cái bình thường anh ta chẳng có đâu

.Kẻ không dám nhận điều xấu nào về mình
thì cũng chẳng được ai thừa nhận tốt

.Đẩy điều xấu về bạn, điều xấu lại rơi trúng lòng mình tăm tối
Nhận điều xấu về mình, cả bạn và mình có ngọn lửa tâm hồn thắp sáng

.Đừng mong khóa chặt lòng mình và mở toang cửa đời người khác
Kẻ hèn nhát ơi, sao giấu được lòng mình

.Kẻ nói nhiều là kẻ không có đôi tay để làm được việc

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2007

BÁNH XE LĂN

(Đau đớn trước tai nạn giao thông hàng ngày).


Tiếng chim hót trên hàng cây đường phố
hạnh phúc nhấp nhô theo giấc mơ dài
trẻ con bây giờ thích đi công viên và mê hoạt họa
khói lửa đạn bom thành cổ tích lâu rồi

du lịch miệt vườn sông nước Cửu Long
địa đạo Củ Chi, Mỹ Sơn, Hạ Long kỳ vĩ
người Nhật, người Pháp, người Nga, người Mỹ
bè bạn năm châu
đến Việt Nam yên bình lịch lãm
họ đội nón lá, họ mặc áo dài, họ thú vị ăn cơm bằng đũa
dự báo thời tiết hôm nay
trời rất xanh và mặt đất rất xanh
con người thân thiện

Vậy mà
Việt Nam như bỗng có "chiến tranh"
từng ngày, từng ngày thảm khốc
"chiến tranh"
có thể nào tin?
mỗi ngày hàng chục
mỗi tháng hàng trăm
mỗi năm hàng ngàn,hàng ngàn người chết
cái chết như đùa
đầm đìa máu đầm đìa nước mắt
khăn tang trắng vạn mái nhà
ôi hạnh phúc sao đen đến vậy!

Một cuộc "chiến tranh"
không tiếng bom tiếng súng
ám ảnh con người giấc ngủ bữa ăn
cuộc "chiến tranh" bằng vô số bánh xe lăn
bánh xe lăn tàn bạo
con người chạm mặt ngày ngày...